Thương con chưa đầy năm đã bị mẹ bỏ rơi, Núi ôm con nhỏ lên tận Bắc Giang tìm vợ. Không có chỗ ngủ, hai bố con Núi phải ngủ bờ, ngủ bụi dưới mái hiên, trong tiết trời mưa gió. Vật lộn mấy hôm, qua một đàn em giang hồ, Núi tìm được Mai đang ở cùng với Hưng “sẹo tại dốc Sài Hồ, Lạng Sơn. Gặp lại người từng đầu ấp tay gối, là bố của con gái mình, Mai câng câng, tỏ ra khó chịu , không những không về với con mà còn doạ bán con sang Trung Quốc.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...