Thấm thoắt ba mùa sen đã trôi qua, thầy Hoàng Xuân Đường qua đời để lại nỗi đau không thể bù đắp cho vợ, các con, cùng các cháu. Ở tuổi lên ba, lần đầu tiên cậu bé Côn hiểu thế nào là mất mát, hiểu thế nào là sự ra đi của một con người. Sau này cha mất, vợ chồng anh Nguyễn Sinh Sắc cùng các con dọn về ở chung với bà đồ. Bà con làng xóm ai cũng khen bà có người con rể hiếu thảo, tận tâm. Bà đồ cũng xúc động nhớ lại những ngày đầu Nguyễn Sinh Sắc về ở với gia đình bà, tuổi thơ nghèo khó vất vả buồn...
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...