Dấu chân chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành đã in dấu trên mảnh đất cực nam Trung bộ. Trên đường đi vào, tình cờ Thành gặp người bạn cũ là Phạm Gia Cần từ Bình Thuận trở về Nghệ An. Thành viết vội thư gửi về quê cho chị Thanh và anh cả Khiêm. Anh kể khá tỉ mỉ những chuyện xảy ra trên dọc đường vào của mình và nói cả về cuộc sống cô đơn, chán chường việc quan của cha. Anh chính thức trở thành thầy giáo của trường Dục Thanh bên cửa biển Phan Thiết.
Tùng kiệt sức, mê man trong ảo ảnh đi trên cánh đồng chết. Anh nhận ra những hình ảnh nhà sư và trí thức bị quân Khmer đỏ bạo hành, trà đạp. Chúng muốn...
Tên lính áo đen bị đá phải đá sắc nhọn khiến bàn chân như bị gãy gập và toé máu. Tùng nhận ra cơ hội hiếm có để anh tẩu thoát. Anh nhớ tới đại đội trưởng...
Viên chỉ huy mới qua cuộc tháo khớp gối còn oặt ẹo. Hắn sững sờ khi tên thục hạ cấp dưới không còn vâng lời hắn nữa. Gã trung đoàn trưởng bị thương lê lết...
Hẳn quý vị cũng đồng ý với AN, rằng khi ta đã qua tuổi học trò nhưng thỉnh thoảng chúng ta vẫn muốn nhìn vào thế giới của người trẻ để thấy lại tuổi trẻ...