Những ngày thi xong Luỹ mới có dịp thuận tiện ghé thăm nhà chị Thục. Từ lúc vợ chồng chị di chuyển về thị trấn đã hơn ba năm, bé Hạnh cũng vừa đúng sinh nhật thứ mười hai, bé Hiền mới tập đi và chưa biết nói Luỹ mớ có thời gian thuận tiện ghé thăm. Chị Thục cẩn thận ghi chú trong mảnh giấy kèm theo thư vị trí của căn nhà, những con đường Luỹ phải đi qua nhưng có một con đường đã bị mất bảng ghi. Luỹ đành phải nhờ đến sự chỉ dẫn của hai nữ sinh trường Huyền Chân Công chúa là Cúc Huyền và Tiểu My.
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...
Sau cuộc điện thoại với M, Duy ráo rác khi không nhìn thấy ai ngoài bãi biển, bóng váy trắng của người phụ nữ vừa nhìn anh từ xa đã biến đâu mất. Anh đi...