Trong buổi sinh nhật của bé Hạnh, Luỹ nhận ra ở Cúc Huyền có một sự khéo léo, đảm đang của người con gái. Trước mặt mọi người cô tỏ luôn tỏ ra thẹn thùng và e ngại nhưng khi tiếp xúc lại rất cởi mở và tinh tế. Luỹ bỗng thấy cái gì thuộc về Cúc Huyền cũng trở nên đẹp hơn trong mắt mình. Luỹ thầm cảm ơn chị Thục, cảm ơn cái thị trấn xinh đẹp, yên bình… cảm ơn những cơ duyên để Luỹ có cơ hội làm quen với Cúc Huyền. Luỹ thấy mình mạnh bạo hơn, anh đề nghị với Huyền trốn một buổi nấu cơm dẫn anh và bé...
Luỹ về thành phố, những ngày sau đó trời mưa liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học, Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cô sợ phaỉ đi về con...
Sau giờ tan học, Luỹ chờ và mong ngóng được gặp Cúc Huyền nhưng vì sợ chúng bạn biết hai người có tình cảm với nhau nên Cúc Huyền không muốn đi về cùng...