Luỹ về thành phố, những ngày sau đó trời mưa liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học, Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cô sợ phaỉ đi về con đường cũ. Con đường duy nhất một lần đưa Luỹ tới đây và một lần gặp gỡ. My vẫn là người bạn thân nhất, yêu quý nhất nhưng vẫn xa nhất, ngỡ ngàng nhất. Sự gần gũi êm đềm hình như đã theo chân Luỹ mà đi xa rồi. Cúc Huyền không muốn chép bài, cô thèm viết một bức thư cho Luỹ.
Tết năm Ất Dậu, trong không khí xuân, hai đôi bóng thanh niên người Việt và người Âu- Phi lại có một trận giao hữu vui vẻ chưa từng thấy, tưởng như không...
Nguyễn Duy Thân nhận lệnh về Hà Nội nhận nhiệm vụ mới, giao lại nhiệm vụ xây dựng cánh cung cách mạng ở dải đất trung du miền núi này sẽ được Quang Minh...
Tù chính trị bắt đầu nổi dậy phá nhà giam. Đám lính quản trại không can thiệp nổi những người tù đang bừng bừng giận dữ, trong số đó Trần Huy Liệu, Vương...
Câu thành ngữ “Dao sắc không gọt được chuôi” có lẽ phù hợp để nói về sự bất lực của người cha trong truyện ngắn này. Ông là tiến sỹ tâm lý học, đã lập...