Sau chuyến đi Đà Lạt về, Phan ít lui tới cửa hàng của ông Hoán. Giữa lúc công việc buôn bán của gia đình ông gặp khó khăn, thì sự vắng mặt của anh ta làm ông lo ngại. Trong khi đó bà Hoán thì sa đà vào hụi họ có nguy cơ vỡ nợ. Ông bà thường cãi vã nhau, mạnh ai nấy đập phá đồ đạc cho hả cơn giận.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...