Huyền và Trúc lên Sài Gòn tìm Phan. Đúng như dự đoán của Huyền, anh ta phủi bỏ hết trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, không muốn ràng buộc với cô vì anh ta đang chờ ngày đi nước ngoài. Huyền đau xót không phải cho chính bản thân mình mà là cho bố cô. Trong cơn tủi cực, cô choáng váng và ngã sấp xuống cùng lúc chiếc xe du lịch vừa tới. Trúc hốt hoảng đưa Huyền vào bệnh viện. May mắn Huyền chỉ bị gẫy chân.
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...