Huyền và Trúc lên Sài Gòn tìm Phan. Đúng như dự đoán của Huyền, anh ta phủi bỏ hết trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, không muốn ràng buộc với cô vì anh ta đang chờ ngày đi nước ngoài. Huyền đau xót không phải cho chính bản thân mình mà là cho bố cô. Trong cơn tủi cực, cô choáng váng và ngã sấp xuống cùng lúc chiếc xe du lịch vừa tới. Trúc hốt hoảng đưa Huyền vào bệnh viện. May mắn Huyền chỉ bị gẫy chân.
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...
Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên...