Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên vẹn không một ngày phép. Trong 11 năm ấy anh đã không còn cả mẹ và cha. Nỗi nhớ quê hương vẫn là nỗi nhớ cồn cào, da diết đối với anh, nhưng giờ đây anh đâu còn lí do gì để về khi mẹ cha anh đã mất cả, anh lại còn sợ phải đối mặt với cái người mang danh là “vợ anh”.
Nhận phong thơ có bài họa của Xuân Hương, Sơn Phủ bàng hoàng sung sướng, lòng chàng dạt dào một niềm hạnh phúc và cảm ơn Xuân Hương đã cho chàng một...
Trong số những người bạn của Xuân Hương có chàng Mai Sơn Phủ chưa có vợ. Chàng đã gửi Xuân Hương một bài thơ và mong Xuân Hương họa lại. Vậy mà nàng cứ...