Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên vẹn không một ngày phép. Trong 11 năm ấy anh đã không còn cả mẹ và cha. Nỗi nhớ quê hương vẫn là nỗi nhớ cồn cào, da diết đối với anh, nhưng giờ đây anh đâu còn lí do gì để về khi mẹ cha anh đã mất cả, anh lại còn sợ phải đối mặt với cái người mang danh là “vợ anh”.
Qúy vị thính giả thân mến! Trong buổi đọc truyện hôm qua chúng ta đã thấy được những hình ảnh đầu tiên của các chiến sỹ nhỏ đội thiếu niên trinh sát Trung...
Những ngày còn lại với sông Di, Ân nhận ra sổ ghi chép của mình đã kín chữ, và dày đặc những tính từ. Cậu cũng nhận ra ruồng rẫy giọng điệu nữ tính là...