Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên vẹn không một ngày phép. Trong 11 năm ấy anh đã không còn cả mẹ và cha. Nỗi nhớ quê hương vẫn là nỗi nhớ cồn cào, da diết đối với anh, nhưng giờ đây anh đâu còn lí do gì để về khi mẹ cha anh đã mất cả, anh lại còn sợ phải đối mặt với cái người mang danh là “vợ anh”.
Chuyện thứ 10 ở làng là từ khi vào hợp tác xã, làm ăn tập thể khiến cánh đồng lúa chỗ thì tốt ngập đầu chỗ thì loe hoe như cỏ. Còn Thỉnh thì trong lòng...
Ông Đầu- Chủ nhiệm hợp tác xã thực hiện chủ trương của cấp trên đến thuyết phục sư thầy phá chùa lấy gỗ và gạch để xây nhà trẻ mẫu giáo, xây nhà hộ sinh...
Không ra tán thành hay không tán thành chủ trương thành lập hợp tác xã, xung công của cải vật chất cho tập thể, nhưng Lão Thích lại vạch đường cho con...