Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần câu cơm cho phần đời còn lại. Nhưng khi không còn biến động của công việc anh cảm thấy sự cô đơn trong lòng. Một người đã cởi trói giúp anh nỗi cô đơn ấy là chính uỷ Đỗ Mạnh.
Ba chàng trai ngồi ghe từ Tân Quới đi Bình Khê gặp câu chuyện của ông chủ ghe bận rộn với những người đàn bà sống dọc bên bờ sông Di. Ông cho biết có tới...
Bọn Ân đã ở cách xa Sài Gòn gần 500 cây số, như thể đã thoát xa nỗi ám ảnh nào đó mà nó không còn khả năng đuổi kịp mình. Ba người đang trôi theo một cái...
Cả ba con người xa lạ bỗng nhiên nhập thành một nhóm đã không còn cảm thấy bỡ ngỡ vì có những điểm chung. Họ đã tận mắt chứng kiến Sông Di tháng bẩy mưa...