Càng ngày Châu cành nhận ra rằng Sài có những nét đáng yêu, rất cơ bản nhưng trong tiềm thức cô rất mong người chồng có thể chi huy được mình. Sài thì hầu như không có bản lĩnh ấy. Đôi khi cáu lên anh bộc lộ tính gia trưởng thiếu hẳn sự lịch lãm cần thiết của một người có văn hóa “ gốc” . Do đó cuộc sống hôn nhân của họ liên tục xảy ra những hiểu lầm, trách móc không đáng có. Mâu thuẫn ấy càng nhân lên khi Châu sinh con.
Ở diến biến trước, nội dung truyện lại dẫn về cô gái ở hiện tại còn mang nặng kí ức về xóm Chùa Cuối, cùng với câu hỏi vì sao bố cô lại bỏ đi? Sự ra đi...
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...