Bị cả phía gia đình mình và gia đình Châu coi thường, Sài có cảm giác mình đang cố sức leo cây,cứ ngửa mặt, cố mãi mà không đủ sức. Anh cảm thấy cô đơn và bất lực. Sài không phải là con người hoàn toàn ngu si để Châu muốn điều khiển chỉ huy anh thế nào nên thế. Anh không hề có ý định xé đôi hạnh phúc của mình một lần nữa.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...