Việc Châu cắt phăng dây quai ba lô của Sài - chiếc ba lô chứa đầy những kỷ vật chiến trường, cùng với dồn nén vô số mâu thuẫn trong đời sống hôn nhân trước đó khiến Sài cảm thấy tuyệt vọng. Anh trở nên lặng lẽ, âm thầm và lạnh lùng với
Châu. Ngay cả khi bắt gặp mối quan hệ thoải mái của vợ với người đàn ông khác anh vẫn tỏ ra ra bình thản, tỉnh táo, không dỗi vặt, và mất hẳn cái bản năng ích kỷ là sự ghen tuông.
Ở diến biến trước, nội dung truyện lại dẫn về cô gái ở hiện tại còn mang nặng kí ức về xóm Chùa Cuối, cùng với câu hỏi vì sao bố cô lại bỏ đi? Sự ra đi...
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...