Châu sinh con thứ hai, cô đưa con về nhà mẹ đẻ để tiện gia đình chăm sóc. Sài cũng đưa con trai đầu về quê mẹ. Ở quê, gặp gỡ những người nông dân thật thà, chất phác, hồn hậu, mến khách Sài như trở thành một người khác. Anh tự tin và hài hước nói chuyện với mọi người. Chứng kiến quê nhà Hạ Vị còn bao nhọc nhằn, đói khổ bởi cung cách làm ăn lạc hậu anh rất trăn trở, và khát khao thay cuộc sống cho người dân nơi đây.
Những ngày cuối nằm trên giường bệnh Cúc Huyền trở nên mạnh mẽ không còn u buồn. My thường xuyên ở bên chăm sóc, động viên bạn. Chưa bao giờ My thấy...
Đã bao nhiêu ngày Cúc Huyền nằm ở bệnh viện như một cái cây chờ mùa hè qua hết để tàn tạ theo tiếng chim. Cúc Huyền hiểu rõ trong nỗi tuyệt vọng của mình...
Luỹ về thành phố, những ngày sau đó trời mưa liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học, Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cô sợ phaỉ đi về con...
Sau giờ tan học, Luỹ chờ và mong ngóng được gặp Cúc Huyền nhưng vì sợ chúng bạn biết hai người có tình cảm với nhau nên Cúc Huyền không muốn đi về cùng...