Châu sinh con thứ hai, cô đưa con về nhà mẹ đẻ để tiện gia đình chăm sóc. Sài cũng đưa con trai đầu về quê mẹ. Ở quê, gặp gỡ những người nông dân thật thà, chất phác, hồn hậu, mến khách Sài như trở thành một người khác. Anh tự tin và hài hước nói chuyện với mọi người. Chứng kiến quê nhà Hạ Vị còn bao nhọc nhằn, đói khổ bởi cung cách làm ăn lạc hậu anh rất trăn trở, và khát khao thay cuộc sống cho người dân nơi đây.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...