Sau buổi cho bé Thuỳ đến thăm Toàn, tình cảm trong Châu lại trỗi dậy khiến cô dửng dưng và khinh rẻ Sài. Sài nhận rõ thái độ ấy sau cái buổi anh đi làm về muộn. Bữa cơm sau một ngày anh đi làm về muộn là một nồi cơm đã đóng chóc để ở dưới đất, một đĩa rau muống không đậy và bộ mặt nặng chình chịch của Châu. Không chịu đựng nổi nỗi cơ cực và cuộc hôn nhân chết lặng này nữa, Sài quyết định viết đơn ly hôn.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...