Không còn thời gian cho nỗi tiếc thương, Hai Thanh quyết định cáng thi hài hai người đồng đội yêu dấu ra vùng ấp chiến lược. Nỗi đau thương tiếc đồng đội chưa nguôi, cô đau đớn tột cùng khi nghe tin con trai mình chết vì viêm phổi. Hai Thanh ốm đến rụng tóc, phải nằm bệnh xá điều trị gần một tháng. Trong thời gian này Nhân không một lần đến thăm hay nhắn tin hỏi thăm cô. Sự im lặng của Nhân như cứa thêm vào lòng cô một vết thương nữa.
Kết thúc khóa huấn luyện, Lương được cử làm cơ trưởng, phụ trách Toản, người kém anh 4 tuổi. Trận xuất kích đầu tiên, do nôn nóng, Toản “để sổng” mục tiêu...
Tranh thủ hai ngày phép đi thăm em gái và cháu nhỏ ở nơi Kiều Sơn, những kỷ niệm về cha mẹ, về tuổi thơ ùa về, khiến Lương không khỏi xúc động. Nghĩ đến...