Bố Hồng vì nghiện ngập đã thôi việc nhà nước, cầm văn tự địa đồ lấy tiền tiêu sài. Của cải trong nhà dần dần đội nón ra đi, mẹ Hồng phải đưa em gái cậu lên Hà Nội vay tiền làm vốn buôn bán. Mẹ vắng nhà, không có tiền ăn quà, Hồng nhập với bọn trẻ đánh đáo. Càng đánh đáo càng thắng, Hồng nhận ra mình có biệt tài này. Cậu đi lang thang khắp thành phố, ngày nào cũng kiếm được một vài hào. Cậu đang cảm thấy sung sướng, tự do và vẻ vang với số tiền kiếm được từ những trận đáo thì bố cậu phát hiện.
Xứ Nghệ quê Nguyễn gạp bão, bị ngập lụt lớn. Xót xa trước hình ảnh những con người bé nhỏ, lam lũ trước sông nước, Nguyễn viết bài "Lam Giang". Lật lại...
Nghĩ đến cái chết của Ngô Nhân Tĩnh và tình cảnh thân bại danh liệt của Đặng Trần Thường, Nguyễn lại nghĩ đến thân phận mình. Nguyễn tính phải tạm...