Khép lại phần 2 tác phẩm “Phố vẫn gió” của nhà văn Lê Minh Hà là cảm xúc của nhân vật tôi với bác Khánh khi cô mười bốn tuổi. Bác Khánh không chỉ là bác sĩ trải đời, lịch lãm. Bác còn có vai rộng, thẳng, miệng rộng. Đôi mắt lúc nào cũng như trìu mến một điều gì đó. Bác nghe nhạc cổ điển và chơi kèn. Hai năm sau, khi mười sáu tuổi trở thành một cô gái mười sáu thập thò cổng trường đại học cô mới hiểu rằng mê một người đàn ông có khi còn sung sướng hơn mê một thằng cùng lứa
Rời khỏi túp lều mà Tùng tưởng là của ma lai anh lại đụng phải một nghĩa địa người Khmer. Linh cảm mách bảo chứng tỏ có một cái phum và chùa ở gần đây....
Cái đói lại khiến Tùng bứt ra khỏi những kí ức, nó khiến anh kiệt sức, chồn chân. Trong lúc rệu rã nhất Tùng lại gặp phải một con cọp rừng nhưng may cho...
Tùng kiệt sức, mê man trong ảo ảnh đi trên cánh đồng chết. Anh nhận ra những hình ảnh nhà sư và trí thức bị quân Khmer đỏ bạo hành, trà đạp. Chúng muốn...
Tên lính áo đen bị đá phải đá sắc nhọn khiến bàn chân như bị gãy gập và toé máu. Tùng nhận ra cơ hội hiếm có để anh tẩu thoát. Anh nhớ tới đại đội trưởng...
Viên chỉ huy mới qua cuộc tháo khớp gối còn oặt ẹo. Hắn sững sờ khi tên thục hạ cấp dưới không còn vâng lời hắn nữa. Gã trung đoàn trưởng bị thương lê lết...