Phần 4 của tác phẩm Phố vẫn gió của nhà văn Lê Minh Hà khép lại bằng kí ức của nhân vật tôi về những ngày tháng cuối đời của mẹ cô. Bà mất đột ngột ngay năm đầu tiên sau 1975. Bà cụ hàng xóm liệt giường liệt chiếu cũng mất sau đó mười hôm. Cái chết của mẹ và bà cụ hàng xóm khiến cô đặt câu hỏi có phải cuối đời con người ai cũng khốn khổ. Mẹ cô sống trong một khu tập thể mơ về một ngôi nhà không bao giờ trở lại được. Bà cụ hàng xóm nhớ một mảnh ruộng đã chôn chồng.
Tùng kiệt sức, mê man trong ảo ảnh đi trên cánh đồng chết. Anh nhận ra những hình ảnh nhà sư và trí thức bị quân Khmer đỏ bạo hành, trà đạp. Chúng muốn...
Tên lính áo đen bị đá phải đá sắc nhọn khiến bàn chân như bị gãy gập và toé máu. Tùng nhận ra cơ hội hiếm có để anh tẩu thoát. Anh nhớ tới đại đội trưởng...
Viên chỉ huy mới qua cuộc tháo khớp gối còn oặt ẹo. Hắn sững sờ khi tên thục hạ cấp dưới không còn vâng lời hắn nữa. Gã trung đoàn trưởng bị thương lê lết...
Hẳn quý vị cũng đồng ý với AN, rằng khi ta đã qua tuổi học trò nhưng thỉnh thoảng chúng ta vẫn muốn nhìn vào thế giới của người trẻ để thấy lại tuổi trẻ...