Kết thúc phần 9 tác phẩm “Phố vẫn gió” của tác giả Lê Minh Hà, ký ức đậm nét nhất của nhân vật tôi là anh Phan. Bây giờ anh Phan đã là một đại gia ở Việt Nam khi đã là soái ở Nga mười mấy năm. Với nhân vật tôi thì tính anh Phan trầm, ít nói. Anh bị đau dạ dày nặng và trưa mùa hạ thường đứng phơi quần áo giữa sân cởi trần quần đùi nhưng vẫn cuốn quanh bụng một cái khăn phu la màu xanh Cửu Long. Và mọi rắc rối xung quanh Béo cũng đều liên quan đến nơi ở của anh.
Từ sau lễ hội Gầu Tào , Pinh không thiết làm việc gì nữa, anh thường cáo ốm nằm co ro ở nhà. Người vợ, dù Pinh chẳng yêu đương gì cũng đã mất về tay thầy...
Trở về từ Nùng Xín chưa đầy tháng, Vương Quân Lịnh lại xuống thăm người anh em kết nghĩa Thào Sính Lùng. Lần này hắn dắt theo một người trẻ tuổi tên là...
Trong những ngày lễ hội, Lẫm như người bị thôi miên si mê thầy mo Triệu đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Hình bóng Tráng A Pinh giờ chỉ còn vật vờ...
Từ ngày được thầy mo Triệu cúng “ma khô”, gia đình Thào Sính Lùng làm ăn ước gì được nấy. Duy chỉ có việc đường con cái là không được như ý khiến Sính...