Sau thời gian dưỡng thương Cường chia tay Hồng sang sông trở lại Thành. Tiếp những dòng thư gửi mẹ, Cường kể cho mẹ biết anh không những không chết mà cuộc chiến một mất một còn lại hào phóng ban tặng cho anh tình yêu của Hồng - một người con gái Quảng Trị mặn mòi, sâu xa, tinh tế và dịu dàng. Anh cảm giác tất cả đức tính tốt đẹp của các cô gái trên trái đất này đều hội tụ vào Hồng.
Nhà nước có chủ trương đưa lực lượng không có công ăn việc làm lên miền núi khai hoang. Thế là Cưởi theo mẹ lên bản Đá Vách của người Dao. Nó bỗng thích...
Trần Văn Cưởi mồ côi cha từ năm 6 tuổi. Trong đám tang của bố nó nghe mọi người nói chuyện mới biết bố vốn là con nuôi của một bá hộ và được cho ăn học tử...