Cuộc chiến đấu giữ Thành cổ đã bước sang ngày thứ bẩy mươi lăm. Hải bị địch tra tấn và xử anh trước Thành cổ. Chũng tẩm xăng vào người Hải rồi đốt cháy. Người chiến sĩ đã hoá thành ngọn đuốc sống giữa mênh mông hoang tàn. Hải đã “hoá” đi lý lịch, quá khứ buồn đau của mình bàng ngọn lửa tự tôn, anh hùng như thế. Hình ảnh ấy đã thức tỉnh trong Sen. Sen đã nhận ra sai lầm vì lòng tham của mình, đã tỉnh ngộ tiếp tục chiến đấu và ngã xuống với phẩm chất cao đẹp của người lính.
Bất chấp sự gièm pha, can ngăn của Hương và những người thân, Sài quyết chí yêu Châu. Những ngày yêu cô, anh cảm thấy hạnh phúc đến với mình ào ạt, gấp...
Sài và Châu đã có buổi gặp gỡ, giãi bày tình cảm với nhau. Qua lời kể của Châu, cô yêu nhầm người đã có vợ, hai con nhưng vẫn lý lẽ rằng không thể cưỡng...
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...