Hai vị lão tướng Phạm Tu và Triệu Túc đi thuyền nhẹ thẳng tới soái thuyền của Thạch Đạt trong đầm sương mù bức hàng thủy quân Thạch Đạt. Thạch Đạt tỏ ra hiếu chiến nhưng khi nhìn thấy bộ ấn tín của Vũ Lâm hầu Tiêu Tư thì vội thất kinh xin về quân doanh yết kiến Giám quân.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...