Vũ bị thương nặng trong một vụ nổ bom, nhưng may mắn sống sót. Tuy nhiên, sự sống sót của anh dường như là kết quả của sự may mắn chứ không phải do sự tính toán cẩn thận. Sau khi ra viện, Vũ được phép nghỉ một tuần về thăm quê. Trở về quê hương sau ba năm xa cách, nghe tin bố và em Phúc không còn nữa, Vũ hoàn toàn suy sụp. Tâm trạng của anh trở nên trống rỗng, không còn cảm giác gì ngoài sự đau đớn, hoang mang và tuyệt vọng. Mặc dù sự đau buồn và thất vọng đang dâng trào, Vũ vẫn cố gắng kiềm...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...