Trường nhận lệnh chuyển vào phía trong tuyến phía tây Trường Sơn. Trước khi đi anh đến thăm Ngà. Qua cuộc gặp, Ngà nhận ra tình cảm chân thành của Trường, hai người dần dần hiểu nhau hơn. Chia tay Trường, Ngà tỏ ra bình thản nhưng ẩn sâu trong lời nói là sự buồn bã và cô đơn. Cô nhận ra rằng dù có gặp lại anh hay không, thì sự gặp gỡ này chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, như cô và đồng đội vẫn đứng bên đường chờ đợi xe các anh qua như nhịp đập trái tim mình.
Ở diến biến trước, nội dung truyện lại dẫn về cô gái ở hiện tại còn mang nặng kí ức về xóm Chùa Cuối, cùng với câu hỏi vì sao bố cô lại bỏ đi? Sự ra đi...
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...