Giống như lần trước, ông Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc không muốn ra làm quan. Nhưng nếu khước từ triều đình cũng sẽ chẳng để cho ông yên. Vả lại, nghe theo lời khuyên của Tổng đốc Đào Tấn, vào Huế làm quan sẽ có điều kiện cho anh em Khiêm, Côn học tiếp, ông đã nhận lời. Bịn rịn chia tay chị Thanh, ba cha con lên đường tới kinh thành Huế. Lúc này Côn cũng đã 16 tuổi. Tranh thủ những ngày ông Phó bảng chưa nhận chức, ba cha con ra ngoại thành viếng mộ bà Hoàng Thị Loan trong nỗi buồn tủi, thương nhớ...
Ở diến biến trước, nội dung truyện lại dẫn về cô gái ở hiện tại còn mang nặng kí ức về xóm Chùa Cuối, cùng với câu hỏi vì sao bố cô lại bỏ đi? Sự ra đi...
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...