Trong một đêm mưa gió, vì quá đau khổ, uống rượu say, Quả nhảy xuống sông định chết theo Hờ nhưng được Say cứu sống. Trong túp lều trông ngô, cái đêm sấm chớp bịt bùng ấy, tưởng Say là Hờ¸ Quả đã ôm chặt Say khóc lóc và ái ân. Biết Quả nhầm nhưng vì cũng yêu Quả, Say cứ để mọi việc cuốn đi, trao cho Quả thứ quí giá nhất của người con gái.
Từ ngày Thảo đi, cuộc sống của hai bố con cũng đỡ chật vật hơn, nhưng sự thiếu vắng bóng dáng người vợ, người mẹ trong căn nhà nhỏ ấy không gì khỏa lấp...
Thông báo đột ngột đi xuất khẩu lao động sang Đức của Thảo khiến Nam mất cân bằng phương hướng. Anh tự hỏi đó là sự thức thời hay là sự cam chịu. Hơn mười...