Năm Chinh đi công trình được một thời gian ngắn thì được cử đi học văn hoá tiếp cùng với Tư Liêm. Trước khi đi học anh mua đồ quần áo mới và tới thăm chị em thằng Hạnh mồ côi ở với bà cụ Lộc. Món bánh sắn bột lọc khiến anh nhớ quê nhà da diết. Cùng thời điểm này, ở Tây Nguyên, bà con bắt đầu lo dự trữ lương thực chuẩn bị có biến lớn về chiến sự. Tiệm tạp hoá của bà Hồng, mẹ Thanh Thảo hàng không đủ bán. Lúc này Thanh Thảo đang tìm cách giúp Hằng một người bạn từ Sài Gòn về Tây Nguyên tìm chồng...
Sài đưa Châu về quê báo cáo và để họ hàng xem mặt. Châu thể hiện là người khôn khéo, tháo vát đã chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong gia đình...
Bất chấp sự gièm pha, can ngăn của Hương và những người thân, Sài quyết chí yêu Châu. Những ngày yêu cô, anh cảm thấy hạnh phúc đến với mình ào ạt, gấp...
Sài và Châu đã có buổi gặp gỡ, giãi bày tình cảm với nhau. Qua lời kể của Châu, cô yêu nhầm người đã có vợ, hai con nhưng vẫn lý lẽ rằng không thể cưỡng...
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...