Tên lính áo đen bị đá phải đá sắc nhọn khiến bàn chân như bị gãy gập và toé máu. Tùng nhận ra cơ hội hiếm có để anh tẩu thoát. Anh nhớ tới đại đội trưởng Du với câu hỏi chiến tranh bao giờ kết thúc nhưng anh cũng biết rằng: ở từng hoàn cảnh cụ thể, người lính phải tự xoay xở giải thoát mình, tự cứu mình. Tùng vụt dậy bằng cả sức mạnh còn lại trong người, anh thọc lưỡi dao găm vào bụng viên chỉ huy tàn quân Pol Pot và nhận ra hắn đã chết từ lúc nào. Anh lôi y tá câm chạy trốn cùng nhưng bị tên Rô nổ...
Viên chỉ huy mới qua cuộc tháo khớp gối còn oặt ẹo. Hắn sững sờ khi tên thục hạ cấp dưới không còn vâng lời hắn nữa. Gã trung đoàn trưởng bị thương lê lết...
Hẳn quý vị cũng đồng ý với AN, rằng khi ta đã qua tuổi học trò nhưng thỉnh thoảng chúng ta vẫn muốn nhìn vào thế giới của người trẻ để thấy lại tuổi trẻ...
Y tá câm lầm lũi, lạnh lùng cắt gân da tháo khớp gối cho viên chỉ huy Lục Thum trong tiếng đọc thơ của Tùng. Cảnh phẫu thuật man dợ khiến Tùng bị ngất lịm...
Tên dã nhân bị dúi vào khiêng võng thay cho y tá câm, còn Tùng vẫn vậy, thêm tên dã nhân thì đôi vai Tùng không vì thế mà nhẹ đi. Những ngày qua dã nhân...