Tin Hạnh có chửa với thằng Lung đã vang khắp làng khắp tổng. Từ trẻ con đến người già đều coi Hạnh là đồ đĩ bợm, đáng phỉ nhổ, khinh ghét, còn ông Hậu vốn là người cấp đất cho Hạnh, lại thuê cô lấy củi chung thân cho nhà bếp thì im lặng, không dám bênh cô. Hạnh được tha tội thả bè trôi sông nhưng phải chịu tôi làng phạt vạ, lôi ra gọt đầu bôi vôi bếu riếu khắp làng để răn đe tội hoang thai. Sinh thấy Hạnh bị Mõ rong đi bêu khắp làng thì rất buồn, anh thấy mình bất hạnh không thể làm gì để cứu...
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...