Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Huyền và Trúc lên Sài Gòn tìm Phan. Đúng như dự đoán của Huyền, anh ta phủi bỏ hết trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, không muốn ràng buộc với cô...
Sau chuyến đi Đà Lạt về, Phan ít lui tới cửa hàng của ông Hoán. Giữa lúc công việc buôn bán của gia đình ông gặp khó khăn, thì sự vắng mặt của anh ta làm...
Phan đã lộ rõ là kẻ sở khanh, hắn đã chiếm đoạt Huyền trong đêm ở khách sạn Đà Lạt. Huyền ân hận và xót xa cho chính mình. Trở về Mỹ Tho, cô rủ Trúc tới...
Trước sự lo lắng của mọi người dành cho mình Thẩm đành ép lòng tới bệnh viện, một nơi mà anh rất sợ. Anh được chẩn đoán bị cảm thương hàn, không nhập...