Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Sau vụ Lê Thừa và Phạm Toản bị kỉ luật vì lẩn vào trấn Mào Lẻng thu lượm vũ khí của địch, tiểu đoàn trưởng Biên Cương đến thương lượng với Khu uỷ viên...
Sau “tao ngộ chiến”, quân Quốc dân đảng đồn trú tại các làng và bọn tàn quân chạy từ Ninh Minh sang tìm đường ra biển kinh hồn táng đởm. Quân ta tiến đến...
Trong một lần cùng anh em đội trinh sát tiến vào khu nhà của Quốc dân đảng lập sở chỉ huy ở Vòng Chúc, Trần Bình gặp lại Xoan, cô gái nhỏ phụ việc cho bà...