Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Để ngăn chặn sự xâm nhập đáng sợ của Việt Minh , bọn giặc cấp tốc dựng thêm nhiều lán trạm kiểm soát dọc các con đường ra vào thành phố. Qua mấy lần đi...
Phải đi mất gần hai ngày tổ liên lạc và quân báo mới về đến chợ Sịa, một vùng quê cách Huế chừng mười cây số. Sau khi bố trí chỗ ăn ở của tổ liên lạc,...
Chiếm xong Huế, giải vây được cho đồng bọn bị quân ta vây hãm sau gần hai tháng, viện binh giặc tiép tục đánh dốc ra Bắc Thừa Thiên. Thé giặc như lũ tràn....