Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Lưu Thạo và Chu Liêm thấy Vũ Lâm hầu sau mấy trận thua binh đã nhìn rõ thực lực của Giám quân Lý Bí, lại thấy được nguy cơ tay trắng trở về Lương Triều...
Binh tướng Mã Phương trên đường vào thành Cổ Loa đã trúng kế phục binh của Giám quân Lý Bí. Đại tướng Mã Phương bỏ mạng, đám loạn quân chỉ còn hơn ba trăm...
Quân của Vũ Lâm hầu từ ngày thua binh ở Đầm Bạch Long đều bừng tỉnh, chấn chỉnh quân doanh, thao luyện binh mã chờ ngày báo thù. Nhận được tin năm nghìn...