Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Âm u dưới đáy hố bẫy cọp tên Rô như trời đầy ngồi bệt xuống hố chờ chết, gã bất lực và nghĩ mông lung, hắn hiểu thế nào là sợ vã mồ hôi, hắn nghĩ tới vong...
Tùng chạy trốn tên Zô và y tá câm thì chưa về Lục Thum bỗng thấy mình đã bị thuộc hạ bỏ rơi với cái chân tàn tạ, hăn hình dung ra cảnh tượng chết tróc ở...
Trên đường tìm kiếm Sa Ly bắt gặp Tùng đang lên cơn sốt mê man, cô cởi quần áo lấy thân mình truyền nhiệt giữ ấm cơ thể anh, Tùng qua cơn nguy hiểm, anh...