Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Ở buổi đọc truyện trước, qua câu chuyện của chú Ba Đẩu, và tìm hiểu Hồ sơ vụ án, Út Thêm linh cảm đằng sau chuyện Sáu Nguyện phạm tội còn có uẩn khúc gì...
Chính vào cái lúc Sáu Nguyện định từ bỏ hết thảy không tìm kiến Năm Thành nữa thì một sự việc xảy ra đã khiến mạch nghĩ của ông cân bằng trở lại, nóng rẫy...
Sáu Nguyện tìm đến nhà Ba Đẩu, bức xúc kể lại toàn bộ câu chuyện Bảy Thu bị quản đốc người Hàn Quốc đánh trước mặt Năm Thành mà không được bảo vệ. Không...
Suốt bảy đêm liền Sáu nguyện gài cửa ngồi bàn viết, viết xong lại xé viết lại, đêm thứ bảy thì anh viết xong. Anh tin rằng với cả bầu tâm huyết và lý lẽ...