Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Sau khi trải qua một lần suýt chết đói vì bị Hiệp và Tả Phình bỏ lại trong rừng, Nguyên lại tiếp tục làm theo Kế của Hiệp chặt một ngón tay để không phải...
Biết Nguyên có ô toa là ông ngoại làm chủ tịch huyện nên Hiệp “liều”- một tay buôn lậu gỗ khét tiếng đã tìm cách tiếp cận và lấy lòng Nguyên. Hắn và Tả...
Phương án tác chiến được thông qua. Rút kinh nghiệm các lần thất bại trước, lần này đơn vị Chượp đã khiến cho quân địch bị cô lập, choáng ngợp và hoảng...