Tiểu thuyết “Nửa chừng xuân” của Khái Hưng đăng lần đầu tiên trên báo Phong hóa của Tự lực văn đoàn vào năm 1933 và in thành sách năm 1934. Đây là tiểu thuyết có tiếng vang lớn, được dư luận đương thời hoan nghênh đón nhận. Ý nghĩa mới mẻ của “Nửa chừng xuân” là ở chỗ cuốn tiểu thuyết mang tính luận đề rõ rệt, tuyên chiến mạnh mẽ với lễ giáo phong kiến chà đạp lên tình yêu và hạnh phúc cá nhân. Tác phẩm phản ánh xung đột tư duy cũ - mới đã trở nên gay gắt, lan rộng trong đời sống thành thị...
Huyền và Trúc lên Sài Gòn tìm Phan. Đúng như dự đoán của Huyền, anh ta phủi bỏ hết trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, không muốn ràng buộc với cô...
Sau chuyến đi Đà Lạt về, Phan ít lui tới cửa hàng của ông Hoán. Giữa lúc công việc buôn bán của gia đình ông gặp khó khăn, thì sự vắng mặt của anh ta làm...