Bốn năm sau, khi Sài bước sang tuổi mười tám, tuy tốt nghiệp lớp bẩy trường huyện và đỗ vào lớp tám của tỉnh nhưng Sài lại bỏ về làm trưởng ban phụ trách thiếu niên xã. Đúng năm ấy vỡ đê bối, làng Hạ Vị thiệt hại chưa từng thấy. Giữa lúc làng chìm trong mưa bão, Sài gặp lại Hương, cô bé ở phía trong con đê chính, anh quen năm đầu tiên ở trường cấp hai toàn huyện.
Sài đưa Châu về quê báo cáo và để họ hàng xem mặt. Châu thể hiện là người khôn khéo, tháo vát đã chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong gia đình...
Bất chấp sự gièm pha, can ngăn của Hương và những người thân, Sài quyết chí yêu Châu. Những ngày yêu cô, anh cảm thấy hạnh phúc đến với mình ào ạt, gấp...
Sài và Châu đã có buổi gặp gỡ, giãi bày tình cảm với nhau. Qua lời kể của Châu, cô yêu nhầm người đã có vợ, hai con nhưng vẫn lý lẽ rằng không thể cưỡng...
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...