Bốn năm sau, khi Sài bước sang tuổi mười tám, tuy tốt nghiệp lớp bẩy trường huyện và đỗ vào lớp tám của tỉnh nhưng Sài lại bỏ về làm trưởng ban phụ trách thiếu niên xã. Đúng năm ấy vỡ đê bối, làng Hạ Vị thiệt hại chưa từng thấy. Giữa lúc làng chìm trong mưa bão, Sài gặp lại Hương, cô bé ở phía trong con đê chính, anh quen năm đầu tiên ở trường cấp hai toàn huyện.
Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên...
Khi nghe một người cùng quê học với Hương và Sài báo tin cụ đồ Khang – bố của Sài mất, Hương đã quyết định về quê viếng cụ đồ. Trong đám ma cụ đồ mọi...