Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên vẹn không một ngày phép. Trong 11 năm ấy anh đã không còn cả mẹ và cha. Nỗi nhớ quê hương vẫn là nỗi nhớ cồn cào, da diết đối với anh, nhưng giờ đây anh đâu còn lí do gì để về khi mẹ cha anh đã mất cả, anh lại còn sợ phải đối mặt với cái người mang danh là “vợ anh”.
Tình cờ gặp lại người học trò cũ Phượng Quý đi tu trong ngôi chùa nhỏ, ông Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc nghẹn ngào thương cho cảnh ngộ của cô. Cũng lúc này,...
Với sự đùm bọc, giúp đỡ của những người lao động nghèo, Nguyễn Tất Thành (anh Ba) đã xin được một chân bán báo. Tình cờ anh biết trường công nhân Hàng hải...
Đang dạy học ở Trường Dục Thanh rất có uy tín nhưng Nguyễn Tất Thành đã xác định Phan Thiết chỉ là điểm tạm dừng chân. Sài Gòn mới là điểm đến của anh. Vì...
Do gặp tai nạn trên đường đi, Phượng Quý đã lỡ cuộc chia tay với Nguyễn Tất Thành khi anh rời Huế. Qua dò hỏi, biết được anh đang ở Qui Nhơn, cô đã cùng...