Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên vẹn không một ngày phép. Trong 11 năm ấy anh đã không còn cả mẹ và cha. Nỗi nhớ quê hương vẫn là nỗi nhớ cồn cào, da diết đối với anh, nhưng giờ đây anh đâu còn lí do gì để về khi mẹ cha anh đã mất cả, anh lại còn sợ phải đối mặt với cái người mang danh là “vợ anh”.
Đêm trước ngày chia tay Thoảng lên đường nhập ngũ, cách một con ngõ nhỏ ở phía Tây đường, cả nhà Thùy cũng vẫn đang còn thức. Thùy đang sắp lại đống sách...
Trúng tuyển, nhận quyết định nhập ngũ, Thoảng về thăm nhà. Bữa cơm liên hoan cho Thoảng đi bộ đội vẫn đông như ngày Thoảng đi học nhưng không khí có vẻ...