Sau những giờ ra trận quả cảm và dũng mãnh, những người lính của “Trung đội gió lốc” (theo cách gọi thán phục của anh em trong Tiểu đoàn 3), lại trở về với cuộc sống đời thường dung dị, lạc quan và yêu thương nhau như một gia đình. Đặc biệt, những trang nhật ký ghi lại diễn biến những ngày đang sống của Trung đội trưởng Mánh (người nhiều tuổi nhất) được đọc lên mỗi ngày như một món ăn tinh thần khích lệ các đồng đội.
Bất chấp sự gièm pha, can ngăn của Hương và những người thân, Sài quyết chí yêu Châu. Những ngày yêu cô, anh cảm thấy hạnh phúc đến với mình ào ạt, gấp...
Sài và Châu đã có buổi gặp gỡ, giãi bày tình cảm với nhau. Qua lời kể của Châu, cô yêu nhầm người đã có vợ, hai con nhưng vẫn lý lẽ rằng không thể cưỡng...
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...