Sau những giờ ra trận quả cảm và dũng mãnh, những người lính của “Trung đội gió lốc” (theo cách gọi thán phục của anh em trong Tiểu đoàn 3), lại trở về với cuộc sống đời thường dung dị, lạc quan và yêu thương nhau như một gia đình. Đặc biệt, những trang nhật ký ghi lại diễn biến những ngày đang sống của Trung đội trưởng Mánh (người nhiều tuổi nhất) được đọc lên mỗi ngày như một món ăn tinh thần khích lệ các đồng đội.
Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên...
Khi nghe một người cùng quê học với Hương và Sài báo tin cụ đồ Khang – bố của Sài mất, Hương đã quyết định về quê viếng cụ đồ. Trong đám ma cụ đồ mọi...
Nhìn cái dáng tất bật, quê mùa của Sài ai cũng tưởng Sài là người ăn no vác nặng, nhưng mấy ai biết để được đi B Sài đã “cắn răng chịu đựng”, vất vả tập...
Sau 5 ngày ở nhà Sài quyết định ra đi vì không muốn ở nhà lâu hơn nữa dù anh còn 10 ngày nghỉ phép. Lần này về không còn ai thúc giục chuyện vợ chồng anh...