Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Nếu như không có người bạn đặc công cùng tiểu đội tìm về chăm sóc, Lãm đã chết dấp với cơn ác mộng viên đá mười tỷ đồng . Sau nửa tháng, Lãm đã hồi tỉnh,...
Người đàn bà lộng lẫy, giàu có mang ơn Nam và Bình đã cứu cha con cô một buổi sáng cuối tháng tư năm bảy mươi lăm đã quay lại tìm hai người để cảm ơn, và...
Đúng một tuần sau, lời thỉnh cầu của gã đã được đất trời báo ứng. Lãm đãi được một viên đá hình bầu dục to bằng cái nút lọ dầu gió lấp lánh màu máu chim...