Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Chỉ sau hai tuần đi làm cỏ- vê, Lượm đã gây được tín nhiệm với hầu hết bọn Tây ở sở Pót, từ tên giám đốc cho đến tên lính gác. Nó làm việc, chăm chỉ, cẩn...
Việc Chỉ huy trưởng bị đưa đi mất tích trong đêm và tin Vệ -to- đầu bị bắt cùng với chỉ huy trưởng có thể hiện nay đang bị giam ở lao Tòa Khâm, làm Lượm...
Ở buổi đọc truyện trước, bọn lính ngục bắt tù con nít phải dọn cầu tiêu của hai dãy ba-ti- măng 1 và 2. Nhân cơ hội này, băng Lép -sẹo, đứa nào cũng giấu...